Đánh giá chủ đề:
  • 0 Vote(s) - Trung bình 0
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5

hê hê truyện con gái nè
#1

"Cháu vẫn muốn bỏ đứa con này!"

Hắn cứ xông vào cháu như những lần trước, hung hãn và khám phá. Cháu bị hắn kích thích lại quen ‘mùi’ rồi nên cháu quên hết. Chúng cháu hả hê bên nhau mà quên mất rằng như thế sẽ để lại ‘hậu quả’ đáng tiếc này.

Luyến khẽ cúi mặt xuống chiếc cặp học sinh, cô mệt mỏi ngồi đợi đến tên của mình. Mái tóc mây bồng rối bời và không được chăm sóc như nhiều cô gái khác. Luyến lặng lẽ ngồi im và cúi mặt xuống... thỉnh thoảng đôi vai run run trông thật tội nghiệp. Phòng ‘giải quyết’ hậu quả hôm nay cũng đông hơn nên không khí càng thêm ngột ngạt đến khó thở. Luyến không đi cùng ai, cô đi một mình để làm cái chuyện mà cô từng cho là ‘vô đạo đức’.
“L.T. Luyến”, tiếng cô y tá vang lên rất dõng dạc. Như sực tỉnh cơn mơ, Luyến khẽ khãng ngẩng đâu, vuốt lại mái tóc rối bù và lặng lẽ theo tay cô y tá đi vô phòng. Trong phòng chỉ có vị bác sĩ đeo kính đang xem mẫu đơn phá thai của cô. Đôi mắt nữ bác sĩ dừng lại ở con số 18 tuổi. Đúng là Luyến mới chỉ có 18 tuổi, đang học lớp 11 vì đi học muộn.


Luyến bẽn lẽn ngồi xuống ghế, đôi mắt đã lưng tròng nước và sự sợ hãi khiến đôi tay run rẩy. Giọng nói của Luyến đã yếu dần khi nữ bác sĩ kia hỏi:


- Cháu có thực sự muốn bỏ đứa con của mình không?

- (Thất thần) Cháu không biết, cháu không biết sẽ làm gì với nó, bạn trai cháu bỏ cháu rồi. Cháu đang đi học không thể nuôi được nó bác sĩ ạ!

- Vậy cháu có thấy như vậy là nhẫn tâm quá không?

- Cháu biết ạ. Mỗi lần xem phim với mẹ, cháu cũng nghe mẹ nói rồi. Như thế cháu cũng là thủ phạm giết người phải không ạ?

- Ừ! Đúng!

- Nhưng bác sĩ ơi! Cháu…….. (ngập ngừng), cháu không thể ạ. Cháu không thể nuôi đứa con này được. Cháu sẽ chết mất, bố mẹ cháu cũng không thể sống nổi. Cả họ nhà cháu sẽ nhìn gia đình cháu như nào?

- Cô biết, nhưng khi cháu quyết định làm chuyện đó, tại sao cháu không nghĩ đến điều này? Cháu đã nghĩ đến chưa?

- Nếu cháu biết nghĩ và cháu không sơ suất thì cháu đã không phải vào đây.

Cuộc đối thoại đã đứt quãng giữa chừng trong im lặng khi Luyến khóc nấc lên, cô chỉ biết gục xuống bàn khóc. Đôi vai gầy càng gầy và mỏng manh hơn. Nỗi đau quằn quại, nỗi xấu hổ dâng đầy trong cô. Cô chỉ biết khóc để cho thỏa nỗi đau đớn thôi. Cô nhớ đến kẻ đã bỏ rơi cô và cái thai này.


Hắn cùng học với cô, lúc tỏ tình thì hắn hành động khiến bạn bè ai cũng phải ngưỡng mộ và tin rằng hắn yêu cô thật lòng. Đã có nhiều đứa con gái phải ghen tị với Luyến vì có người yêu như hắn nên Luyến càng yêu hắn nhiều hơn giữ hắn hơn.


Hắn muốn gì cũng được, hắn đòi hỏi gì Luyến cũng gật đầu. Nhưng ‘chuyện ấy’ Luyến đã quán triệt là không thể... ban đầu hắn gật đầu nhưng càng về sau hắn càng đòi ráo riết thậm chí còn đe dọa cô. Hắn đòi bỏ cô nếu cô không cho hắn ‘sung sướng’.

[Image: 1275698435-bo-con-1.jpg]

Hắn đã dọa bỏ cháu, cháu sợ hắn bỏ lên cháu mới chịu hiến dâng cho hắn.


Luyến lúc này nghẹn ngào ngẩng lên:


Hắn đã dọa bỏ cháu, cháu sợ hắn bỏ lên cháu mới chịu hiến dâng cho hắn. Nhưng hắn nhất định không dùng bao, hắn đã dụ dỗ cháu và cũng vì quá yêu hắn cháu đã hiến dâng cho hắn không suy nghĩ. Chúng cháu làm chuyện đó rất nhiều lần, lần nào hắn cũng không dùng gì cả, cháu uống thuốc tránh thai nên hắn thỏa sức đòi cháu vì hắn nghĩ như thế an toàn.

Giọng nói của Luyến bỗng dưng chùng xuống:


Nhưng một lần, lần đó cách đây 4 tháng, vì cháu quên mang thuốc theo, hắn thì ngại lại đi mua. Hắn cứ xông vào cháu như những lần trước, hung hãn và khám phá. Cháu bị hắn kích thích lại quen ‘mùi’ rồi nên cháu quên hết. Chúng cháu hả hê bên nhau mà quên mất rằng như thế sẽ để lại ‘hậu quả’ đáng tiếc này.

Vừa nói, Luyến lại khóc nấc lên, như quá giờ cho phép, nữ bác sĩ đã phải hỏi lại cô gái:


- Cháu vẫn muốn bỏ nó.

- Vâng! Vì cháu không biết làm cách nào khác?

Một cảm giác nặng nề đang trĩu trên đôi vai cô, đôi mắt vô hồn u ám. Đôi tay vẫn bám riết lấy nhau. Sao lúc này cô hận đàn ông thế, cái bản mặt và cái thân xác của hắn lại ùa về. Luyến chỉ muốn hét thật to và gào ầm lên thôi. Tâm trí của Luyến vô cùng hỗn loạn, cô nhắm mắt đi theo vị bác sĩ kia. Cô quyết từ bỏ đi giọt máu của mình.


Nhưng khi đứng trước căn phòng oan nghiệt kia, thấy từng cô gái mệt nhoài, nhàu nhĩ, mặt mày xanh ngoét đi ra với tâm trạng đầy đau đớn và tủi hờn. Luyến sợ, một nỗi sợ đến tận cùng tâm trí cô... và cô đứng như chôn chân ở đó...

Không biết Luyến sẽ làm gì? Chỉ biết cô nhìn thấy hình ảnh một đứa trẻ đang cười, rồi nó khóc và nó xòe ngón tay bé xíu với theo cô. Đầu óc Luyến quay cuồng với suy nghĩ: Nên bỏ đứa bé hay giữ lại để cho đứa con mình có một cuộc sống tốt?

chẳng có gí khiến tôi bất lực cho bằng nhụt chí
chẳng có gì khiến tôi học dốt cho bằng lười biếng
chẳng có gì khiến tôi mền lòng cho bằng ... có gái đẹp đứng trước mặt
:y171::y171::y171:
Trả lời
#2

KINH TỞM ĐẾN KINH NGẠC, CỐ GẮN RÚI KINH NGHIỆM NHA CÁC YOU.:y55:
Trả lời


Đi tới chuyên mục:


Thành viên đang xem chủ đề: 1 Khách